
Vào những thế kỷ đầu sau Công nguyên, vùng đất Vũng Tàu vẫn còn là bãi bồi ven biển, hoang sơ và chưa có cư dân sinh sống ổn định. Tuy nhiên, với địa thế nằm gần cửa ngõ Biển Đông, nơi đây dần trở thành trạm dừng chân cho các đoàn thuyền đánh cá và thương thuyền quốc tế. Tên gọi “Vũng Tàu” bắt nguồn từ chính đặc trưng đó – vùng vũng nước sâu nơi tàu bè neo đậu an toàn.
Với vị trí tiếp giáp biển và hệ thống sông ngòi phong phú, Vũng Tàu từng là mắt xích trong tuyến giao thương hàng hải cổ đại, kết nối các trung tâm buôn bán ở phương Nam và phương Bắc, đồng thời là cửa ngõ phía biển của vùng đất Nam Bộ.